Lấy chồng được 8 năm, nhưng cuộc sống của tôi thường xuyên lâm vào bế tắc, khổ sở vì hàng ngày đối diện với mẹ chồng quá quắt đã đành, lại còn thường xuyên đổ tiếng xấu cho con dâu làm những việc sai trái. Ngay từ hồi còn yêu nhau, tôi đã bị chê tơi tả, cấm đoán yêu đương rồi. Thế nhưng, cả hai quyết tâm đến với nhau khiến mẹ chồng cay cú, bà đành phải chấp thuận cho một lễ cưới hỏi đủ thủ tục theo đúng nghĩa.
Cưới nhau được 2 năm, do cuộc sống khó khăn, chồng tôi đã phải đi làm ăn xa ở nước ngoài. Từ đó đã 6 năm trôi qua, nên tôi ở nhà với mẹ chồng đúng là vất vả đủ đường. Tôi cố gắng nhẫn nhịn, mong chờ ngày chồng về, chúng tôi có khoản tiền lớn để đỡ khó khăn, có thể ra ngoài ở riêng như mục tiêu đã đề ra.
Hàng tháng chồng đều đặn gửi 5 triệu đồng về, anh ấy nói là tiền lương cao nhưng cố gắng tiết kiệm để đầu tư làm ăn thêm ở bên đó. Tôi thấy chồng làm vậy cũng hợp lý, bởi có gửi nhiều thì tôi cũng không được tiêu. Mẹ chồng luôn cầm hết số tiền đó, trong khi tôi vẫn phải đưa thêm tiền cho bà bằng tiền lương công ty của tôi.
Mòn mỏi chờ đợi suốt 6 năm, rồi cái ngày chồng trở về cũng đã đến. Tôi háo hức, chờ đợi từng phút giây để được gặp chồng, để con gặp lại bố sau nhiều năm. Nhưng đáp lại sự vui mừng của tôi, là sự thờ ơ của chồng. Từ sân bay về, anh ấy chỉ đứng ở ngoài đầu ngõ gọi mẹ chồng ra lấy chiếc va ly về nhà, còn người thì đi đâu đó mà tôi đoán là đi gặp bạn bè trước.